Làm nhớ thằng em trai mình hồi nhỏ quá, Làm bài văn tả Ông hoặc Bà của em , nó dốt văn , nên lấy bài văn mẫu tả con Mèo , nó thay mỗi chữ bà Ngoại vào chữ con Mèo thui à . Mình còn nhớ có câu như vầy: Nhà em có nuôi một bà Ngoại , tối nào bà Ngoại cũng say sưa rúc mình trong đám tro trong bếp , mỗi khi nghe tiếng chuột kêu , bà Ngoại lại vểnh tai nghe ngóng ....Em rất yêu bà Ngoại của em , vì từ khi có Bà , nhà em vắng hẳn bóng dáng những con chuột tham ăn phá hoại . kết quả là phụ huynh bị mời lên họp , và đựoc nghe bài văn của con mình . Hic , chắc cô giáo tưởng nhà mình ngược đãi người già !
của đứa bạn em thì tả cô giáo như thế này: Cô giáo lớp 1 của em nhì rất đáng yêu, người cô cao khoảng 1mét, mắt đen như lọ nồi, tóc cô dài ngang vú...
Cô mình dạy cấp 1 còn nhận được 1 bài văn tả "cảnh sân trường trong giờ ra chơi" thế này cơ:
Trống đánh tùng ... tùng ... các bạn ùa ra sân trường như bầy chim vỡ tổ. Chỗ này các bạn gái nhảy dây, chỗ kia các bạn trai đá cầu, thỉnh thoảng lại vang lên ... tiếng chửi "đ. mẹ" !!!
Một học sinh tả về cây cầu mới xây : Cây cầu to,dài đến mức em đứng đầu cầu bên này,bố em đứng ở đầu cầu bên kia mà trông bố em chỉ nhỏ như một con chó!
*Kể về một người thân: Mẹ em rất thích tiền,tối nào mẹ em cũng mang tiền ra đếm.Hôm nào nhiều tiền là trông mẹ em hồ hởi lắm, mắt mẹ long lanh đẹp làm sao... Em ước sao mẹ em có thể kiếm được nhiều tiền mà không phải vất vả !
Nhà em làm giáo viên mỗi lần đi chấm thi về thì chết cả cười, có một đoạn một học sinh thi tốt nghiệp cấp 3 phân tích 1 trích đoạn trong nhật kí trong tù, 4 câu thơ:
Canh một, canh hai, lại canh ba
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành
Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt
Sao vàng năm cánh mộng hồn quanh
Có ông con giời lại còn miêu tả hồn nhiên như thế này, đại khái em viết lại thôi chứ hôm mẹ em photo về đọc mà bò lăn ra cười, con giời viết con buồn cười hơn, chữ xấu như gà mái mẹ
: Bọn giặc thật là độc ác dã man, chúng đã hành hạ bác bằng cách đêm khuya rồi còn dựng bác dậy bác uống canh. Đêm rồi còn bắt uống canh, một bát canh, rồi lại hai bát canh, rồi lại ba bát canh, thì làm sao mà bác ngủ được, làm sao mà không "Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành"
Và rồi khi bác đã thiu thiu ngủ, bọn chúng vẫn không chịu tha, lại bắt bác uống canh tiếp "canh bốn canh năm", bác Hồ quả cảm của chúng ta không chịu được sự tra tấn khổ sai của bọn đề quốc độc ác đã ngất xỉu "Sao vàng năm cánh mộng hồn quan"
bà chị em làm giáo viên, một hôm trong lớp có 1 em thưa cô rằng:" em thưa cô, bạn Dũng rách quần lòi cả DÁI"(chuyện có thật 100% luôn,ai ko tin em cho số mà confirm)
Hồi e còn học lớp 12 có một bạn đã viết về Vợ Chồng A Phủ thế này :" Em tin là ở hiền gặp lành, hai vợ chòng A Phủ sau kháng chiến thành công sống rất hạnh phúc, dẫn chứng là họ có mở một tiệm bánh xèo A Phủ trên đường 3-2 bán rất đông khách .." Bài văn bị đem ra đọc ở sân trường lúc chào cờ làm mọi người đau cả bụng
Tả bà già cô đơn: “….bà sống trong một túp lều…một hôm bà bệnh, bà không có gì để ăn bà gọi điện thoại cho con bà về…
Con đái bằng chim, đúng không mẹ?
- Đúng rồi. Con tôi giỏi quá!
- Bạn H đái bằng bướm đúng không mẹ?
- Đúng rồi!???
- Thế còn mẹ thì đái bằng gì???
- !!!???????
ĐỀ BÀI: Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quí mến.
Bài làm:
Sau đây em xin tả một người cô giáo mà em yêu quí nhất:
Là cô Xuân
Lớp 6D rất nhiều cô giáo chuyển qua dạy lớp chúng em nhưng cô nào em cũng quí mến, riêng em thì em cảm thấy cô Xuân là em yêu mến hơn, vì cô dạy rất hiền lành không dữ dội như các cô khác. với lại cô có cái tính rất dễ thương, em trông coi cô rất đẹp gái. người cô rất thướt tha và nhẹ nhàng như người mẫu hoàng hậu dễ tính hiền lành. cô có mái tóc ngắn như bộ lông của con chó dễ thương, ánh mắt của cô trông như là ánh nắng lấp lánh trải dài khắp nơi của em nét mặt khi nhìn em. em luôn giữ mãi trong giấc mơ hiền. quả thật em rất muốn nhìn cô rất lâu vì cô rất đẹp, em nhớ mãi mái tóc của cô, mái tóc đó hiện lên như bộ lông của con chó nhà em vì nó con chó mãi suốt ngày, em cứ tư tưởng không nên trách móc con chó vì nó là bộ lông như mái tóc của cô em nên từ sáng đến tối em cứ sờ mãi bộ lông của nó để cảm nhận là như trong giấc mơ đang nhìn thấy mái tóc của cô em mong cô còn trẻ mãi trong giấc mơ của em để cô còn dạy mãi chúng em, và ước gì người cô luôn đẹp gái và vẫn giữ mãi cái nết hiền lành ấy, em không muốn cô già đi nếu già đi cô không còn sức để dạy vả lại cô sẽ mất đi cái nét đẹp người ấy. em quí cô hơn mẹ của em, nhưng em vẫn hiểu rằng mẹ là người quí nhất trong đời em, nhưng mẹ em vẫn chưa thay đổi được cái nết ác hơn cô, nên thế em quí cô hơn.
Chúc cô luôn hiền lành và giữ mãi nết đẹp người mong cô đừng có già đi, để em còn được nhìn thấy từng nết chữ cô dạy.
của đứa bạn em thì tả cô giáo như thế này: Cô giáo lớp 1 của em nhì rất đáng yêu, người cô cao khoảng 1mét, mắt đen như lọ nồi, tóc cô dài ngang vú...
Cô mình dạy cấp 1 còn nhận được 1 bài văn tả "cảnh sân trường trong giờ ra chơi" thế này cơ:
Trống đánh tùng ... tùng ... các bạn ùa ra sân trường như bầy chim vỡ tổ. Chỗ này các bạn gái nhảy dây, chỗ kia các bạn trai đá cầu, thỉnh thoảng lại vang lên ... tiếng chửi "đ. mẹ" !!!
Một học sinh tả về cây cầu mới xây : Cây cầu to,dài đến mức em đứng đầu cầu bên này,bố em đứng ở đầu cầu bên kia mà trông bố em chỉ nhỏ như một con chó!
*Kể về một người thân: Mẹ em rất thích tiền,tối nào mẹ em cũng mang tiền ra đếm.Hôm nào nhiều tiền là trông mẹ em hồ hởi lắm, mắt mẹ long lanh đẹp làm sao... Em ước sao mẹ em có thể kiếm được nhiều tiền mà không phải vất vả !
Nhà em làm giáo viên mỗi lần đi chấm thi về thì chết cả cười, có một đoạn một học sinh thi tốt nghiệp cấp 3 phân tích 1 trích đoạn trong nhật kí trong tù, 4 câu thơ:
Canh một, canh hai, lại canh ba
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành
Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt
Sao vàng năm cánh mộng hồn quanh
Có ông con giời lại còn miêu tả hồn nhiên như thế này, đại khái em viết lại thôi chứ hôm mẹ em photo về đọc mà bò lăn ra cười, con giời viết con buồn cười hơn, chữ xấu như gà mái mẹ
: Bọn giặc thật là độc ác dã man, chúng đã hành hạ bác bằng cách đêm khuya rồi còn dựng bác dậy bác uống canh. Đêm rồi còn bắt uống canh, một bát canh, rồi lại hai bát canh, rồi lại ba bát canh, thì làm sao mà bác ngủ được, làm sao mà không "Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành"
Và rồi khi bác đã thiu thiu ngủ, bọn chúng vẫn không chịu tha, lại bắt bác uống canh tiếp "canh bốn canh năm", bác Hồ quả cảm của chúng ta không chịu được sự tra tấn khổ sai của bọn đề quốc độc ác đã ngất xỉu "Sao vàng năm cánh mộng hồn quan"
bà chị em làm giáo viên, một hôm trong lớp có 1 em thưa cô rằng:" em thưa cô, bạn Dũng rách quần lòi cả DÁI"(chuyện có thật 100% luôn,ai ko tin em cho số mà confirm)
Hồi e còn học lớp 12 có một bạn đã viết về Vợ Chồng A Phủ thế này :" Em tin là ở hiền gặp lành, hai vợ chòng A Phủ sau kháng chiến thành công sống rất hạnh phúc, dẫn chứng là họ có mở một tiệm bánh xèo A Phủ trên đường 3-2 bán rất đông khách .." Bài văn bị đem ra đọc ở sân trường lúc chào cờ làm mọi người đau cả bụng
Tả bà già cô đơn: “….bà sống trong một túp lều…một hôm bà bệnh, bà không có gì để ăn bà gọi điện thoại cho con bà về…
Con đái bằng chim, đúng không mẹ?
- Đúng rồi. Con tôi giỏi quá!
- Bạn H đái bằng bướm đúng không mẹ?
- Đúng rồi!???
- Thế còn mẹ thì đái bằng gì???
- !!!???????
ĐỀ BÀI: Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quí mến.
Bài làm:
Sau đây em xin tả một người cô giáo mà em yêu quí nhất:
Là cô Xuân
Lớp 6D rất nhiều cô giáo chuyển qua dạy lớp chúng em nhưng cô nào em cũng quí mến, riêng em thì em cảm thấy cô Xuân là em yêu mến hơn, vì cô dạy rất hiền lành không dữ dội như các cô khác. với lại cô có cái tính rất dễ thương, em trông coi cô rất đẹp gái. người cô rất thướt tha và nhẹ nhàng như người mẫu hoàng hậu dễ tính hiền lành. cô có mái tóc ngắn như bộ lông của con chó dễ thương, ánh mắt của cô trông như là ánh nắng lấp lánh trải dài khắp nơi của em nét mặt khi nhìn em. em luôn giữ mãi trong giấc mơ hiền. quả thật em rất muốn nhìn cô rất lâu vì cô rất đẹp, em nhớ mãi mái tóc của cô, mái tóc đó hiện lên như bộ lông của con chó nhà em vì nó con chó mãi suốt ngày, em cứ tư tưởng không nên trách móc con chó vì nó là bộ lông như mái tóc của cô em nên từ sáng đến tối em cứ sờ mãi bộ lông của nó để cảm nhận là như trong giấc mơ đang nhìn thấy mái tóc của cô em mong cô còn trẻ mãi trong giấc mơ của em để cô còn dạy mãi chúng em, và ước gì người cô luôn đẹp gái và vẫn giữ mãi cái nết hiền lành ấy, em không muốn cô già đi nếu già đi cô không còn sức để dạy vả lại cô sẽ mất đi cái nét đẹp người ấy. em quí cô hơn mẹ của em, nhưng em vẫn hiểu rằng mẹ là người quí nhất trong đời em, nhưng mẹ em vẫn chưa thay đổi được cái nết ác hơn cô, nên thế em quí cô hơn.
Chúc cô luôn hiền lành và giữ mãi nết đẹp người mong cô đừng có già đi, để em còn được nhìn thấy từng nết chữ cô dạy.